Thực ra cái con người ta lưu luyến hơn cả chính
là cảm giác. Không có được thì quý trọng muôn phần, có được
rồi lại coi như đồ bỏ. Năm xưa dõi mắt ngóng trông, cảnh như
ảo ảnh, một sớm ở lâu lại thành phụ rẫy.
Biết bao kẻ nặng tình cuối cùng lại bị tình cảm
làm lầm lỡ. Thề ước giữa hồng trần không chịu được quá
nhiều cân nhắc, thơ văn nhân gian cũng không có câu kết chân
thực. Lời nói tiếng cười năm xưa còn đó, thề hẹn vẫn đây
mà đã hai người hai ngả, từ nay phiêu bạt giang hồ mà quên nhau.
Nhưng bất luận là tình bạn hay tình yêu, dù có chia lìa, sau mấy
phen mưa gió, mấy độ xuân thu tình cờ gặp lại, nhìn nhau cũng
đã bạc đầu, ngoái lại mỉm cười chẳng nói gì thêm.
“Ba nghìn năm trước đóa sen nở trong đêm thanh
vắng” – một cuốn tản văn mang đậm dấu ấn Bạch Lạc Mai, trong
trẻo nhẹ nhàng và đầy ý thơ về sự đổi dời của thế nhân và
sự lay chuyển của lòng người trong lớp bụi phủ của thời gian,
sâu sắc mà xa xôi, buồn thương mà dịu dàng.
0 comments:
Đăng nhận xét