"Trên thực tế, khi gặp phải nỗi đau quá lớn, chiếc phao
cứu sinh của chúng ta không phải là tiếng cười, mà chính là những giọt nước mắt.
Trong bộ phim điện ảnh Những mảnh ghép cảm xúc, nhân vật
chính Riley đã suy sụp tinh thần vì không thể chấp nhận được việc rời khỏi quê
nhà để chuyển đến một môi trường sống mới. Và thế là, cô bé đã nảy sinh ý định
bỏ nhà ra đi. Trong não Riley có năm nhân vật tí hon phụ trách năm cảm xúc: Hạnh
phúc, tức giận, buồn bã, sợ hãi và chán ghét.
Vui Vẻ - người phụ trách cảm xúc hạnh phúc - cố gắng làm mọi
cách để Riley phấn chấn lên, bao gồm cả việc giúp Riley hồi tưởng lại những điều
vui vẻ và không để Buồn Bã chạm vào quả cầu ký ức.
Bởi vì lo sợ Buồn Bã sẽ ngáng đường, khiến Riley càng buồn
hơn, nên Vui Vẻ còn nói với Buồn Bã rằng: “Công việc của cậu là đảm bảo mọi buồn
đau sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ.”
Nhưng đến cuối phim, chính người phụ trách cảm xúc đau thương
- Buồn Bã - mới là người hồi sinh những xúc cảm của Riley. Với sự giúp đỡ của
Buồn Bã, Riley không còn kìm nén nỗi buồn của mình nữa. Cô bé vừa khóc vừa bày
tỏ suy nghĩ của mình với bố mẹ: “Con biết bố mẹ muốn con hạnh phúc. Nhưng… con
muốn về nhà, con nhớ bạn bè cũ, nhớ đội khúc côn cầu. Bố mẹ đừng tức giận nhé?”
Nghe vậy, bố mẹ Riley đều rất cảm động, họ thừa nhận với con
gái rằng mình cũng rất nhớ cuộc sống trước đây. Cuối cùng, cả nhà ôm chầm lấy
nhau và Riley đã gỡ được nút thắt trong lòng."
-Trích Cuộc đời rất đắng tôi muốn sống một cách ngọt ngào
0 comments:
Đăng nhận xét