Cô đơn quá lâu, khiến những lúc khó khăn thay vì đưa
tay ra níu lấy đôi tay khác, họ lại bất giác quên đi và gạt bỏ
không làm. Có lẽ vì cô đơn, vì họ sống cạnh nó lâu dài hơn những
người xung quanh họ ngày trước.
Một bước là cô đơn. Hai bước là cô độc. Ba bước
dù không ai họ vẫn an phận sống một mình…
-------
“Cô độc” - vấn đề thường được nhắc đến ở
tuổi già.
Tôi nghĩ cô độc không tệ, chỉ đơn giản là sự tự
nhận thức bản thân chiếm đóng toàn bộ thế giới của bạn, không
ai có thể xâm nhập, bản thân bạn cũng không muốn thoát ra.
Cô độc là cả thế giới vẫn đầm ấm bên nhau,
bạn nắm trong tay hai tấm vé, sau một hồi nghĩ ngợi, bạn vẫn
chọn sẽ tận hưởng cuộc sống một mình.
Song “bơ vơ” là cả thế giới đều đang đầm ấm,
bạn cố gắng để gửi tấm vé cho một người rồi nhận ra mình
không thể, chỉ đành một mình hưởng thụ.
-------
MỘT MÌNH RỒI CŨNG ỔN THÔI – LƯU ĐỒNG
0 comments:
Đăng nhận xét