"Sau cơn mưa trời lại sáng."
Chúng ta vẫn thường nghe nói như vậy mà, đúng không? Thật ra
thì có đôi lúc trời không sáng hẳn, ví như một trận mưa đêm ướt mèm, phía sau
nó vẫn là đêm đen đặc quánh mà ánh sáng không thể tìm được khe hở nào để luồn
vào. Chỉ là người ta nói mãi, dù sai cũng thành đúng, không ai có mong cầu phản
bác lại thứ đã được công nhận thế kia.
Cũng giống như chúng ta chịu đựng đớn đau mãi rồi cũng quen,
đến mức dường như chẳng cảm nhận được sự tồn tại của nó, càng không có mong muốn
phản kháng. Cứ vậy mà chìm sâu vào xoáy nước. Chúng ta đã quá chai sờn để nhận
ra rằng mình đang đau.
Cho đến khi lá kia héo khô xào xạc rơi xuống qua một cơn gió,
ta thấy kí ức rục rịch cựa mình, những vết thương khô bỗng dưng bong tróc. Lúc ấy
chúng ta thấy nỗi đau tồn tại quanh mình, còn bản thân thì đã ở nơi đáy nước,
hàng ngàn thứ áp lực đè xuống, những nếp nhăn xô vào nhau ép cho nước mắt chảy
ra.
Ấy mà chỉ biết thất thần nằm đấy, mặc cho kí ức chạy quanh, hệt
như nhiều lần chúng ta chạy vội trong cơn mưa đêm rồi thất thần nhìn bầu trời
chẳng sáng thêm được đôi chút. Nhiều lần trước có ai bên cạnh, nhiều lần sau
này lại trống rỗng đôi tay.
Người ta cứ nói "Sau cơn mưa trời lại sáng" nhưng
chẳng nói đường sẽ ướt mèm, ngã tư nào đông người qua lại. Ai biết được trong
đó có ai vừa trải qua một cơn bão lòng?
Cũng giống như chúng ta đều nói, sau chia tay sẽ đến lúc tìm
được ai đó tốt hơn.
Nhưng chẳng ai nói chia tay rồi còn thương nhiều như thế..
--
"Buồn treo góc tủ chuyện cũ phai
mờ" - Sad Boy With Phone
Cuốn xách xoa dịu trái tim mang nhiều vết xước của bạn
0 comments:
Đăng nhận xét